Luân Tâm

85. phù sinh

Cạn sông mây chở bóng cầu
Biển khô tăm cá thuyền sầu chở kinh
Chiều đeo đỉnh núi phù sinh
Thương ta dứt sữa đau mình sẩy thai!
Kiến nếm mật mối nằm gai
Sâu đêm da nứt bọ ngày râu khô
Lòng đau dế khóc đội mồ
Tình đau áo gối bóng chờ tóc mai
Cát hồng bụi tím loay quay
Tưởng màu áo cũ chưa hay bạc đầu
Không đành nhổ cỏ trồng rau
Bắt tôm nuôi tép đục ao béo cò
Đường bướm héo nắng quanh co
Xé gan nát ruột treo giò rút xương
Ngày ghẹo nhớ đêm dỗ thương
Hết đường hết muối hư tương hư chè!
Đèn chung bóng giận vàng hoe
Mơ hồ môi cắn son che mắt thiền!
Cỏ gà còn tưởng tóc tiên
Chín tầng địa ngục thương miền trầu cau
Thèm khế ngọt khát mía lau
Tắm mưa nhặt nắng xé rào thả dê!
Hương tình ướp lạnh đường mê
Cơm vàng nước bạc đi về khói xanh
Đau thương chờ đợi dỗ dành
Mà lòng nước đá cũng đành xuôi tay!
Tiền rừng bạc biển ăn mày
Lưỡi gươm nòng súng luống cày bóng ma
Trao hồn đổi xác thay hoa
Sang sông nợ nước tình nhà rượu cay!
Gió mòn tay lạnh chân bay
Ngửa nghiêng quán trọ cào bài cũng thua!
Hoài công luyện phép đeo bùa
Giờ thiêng không đến cổng chùa đứt chuông
Hoang mang giày cỏ vô thường
Phất trần kẹt giỏ bụi vương mắt trần!
Luân Tâm

MD 07/24/06

Được bạn: vdn 25.3.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "85. phù sinh"